Yêu hận vô tận – Tuyết Chi Linh

Trước khi đọc truyện này Hoa Ban đã sẵn sàng chuẩn bị niềm tin rất kĩ, lên dây cốt cho hệ thần kinh, nắm chặt bàn tay sẵn sàng chuẩn bị tiếp đón từng cơn co thắt động mạch > _ < Nói nghe ghê quá ! Thật ra mình là chúa sợ ngược, đoán truyện này sẽ ngược tả tơi nên vừa đọc vừa cắn răng, haizzz … khổ cho quả tim nhỏ bé của Ban mà ^ ^

Kiên cường đọc hết cuốn truyện, đóng ebook lại, Hoa Ban không biết nên khóc hay nên cười. Chắc là mình lại mắc hội chứng “bão hòa ngôn tình” nên đọc xong không vươn lại bao nhiêu cảm xúc. Ừ thì truyện này chủ yếu là ngược đấy nhưng cũng không quá đau. Nữ chính Uất Lam rất kiên cường, sự kiên cường này xuất phát từ thái độ biết chấp nhận số phận. Có lẽ cô sẽ tìm con đường chết nếu không bị quá nhiều vướng bận kéo giữ. Nguyên nhân yêu hận của nam chính Nguyên Ngạo cũng tương đối hợp lý. Yêu rất nhiều, hận cũng thật nhiều nhưng nếu ngẫm lại tựa truyện thì Hoa Ban cảm thấy tác phẩm này chưa khiến người đọc đồng tình với từ “vô tận”. Muốn yêu hận vô tận thì phải mãnh liệt hơn, phải dữ dội hơn, dồn dập hơn và đau đớn hơn mới hình dung được thế nào là “vô tận”.

Truyện này đương nhiên là ngược ép tim nhưng vẫn từ bi ở chỗ cho người đọc thời hạn “ nghỉ giải lao ”. Vẫn có những khoảnh khắc nam nữ chính nắm tay nhau mỉm cười, vẫn có đôi chỗ đem tới ngọt ngào cháy bỏng của yêu thương. Cho nên sau cuối dù Hận đến đâu thì Yêu vẫn cao hơn một bậc. Một bậc này đủ để nam chính buông tha oán thù, đủ để anh chọn cách quyết tử tính mạng con người cho Uất Lam một đời sống niềm hạnh phúc. Cũng chính cái yêu này mà cô gái tha thứ cho sự hung tàn của anh và cũng chọn cách tương tự như – chết để người mình yêu được sống .
Thù hận, hành hạ cho đã đời rồi rốt cuộc lại vì yêu mà lấy cái chết đánh đổi. Ở điểm này mình trọn vẹn đống ý là họ yêu nhau vô tận. Nhân vật nam thứ Mẫn Lan Thao là người tận mắt chứng kiến tổng thể mọi việc, là người hiểu rõ thù hận lẫn tình yêu của Uất Lam và Bộ Nguyên Ngạo. Từ sự cảm phục và thương xót, anh đã nãy sinh tình yêu với Uất Lam. Nhân vật này đặc biệt quan trọng nhất trong truyện, mang cảm xúc ghê ghê ớn ớn mà cũng buồn cười. Lan Thao còn là kẻ rất biết tận dụng thời cơ, cướp đi Uất Lam và để Nguyên Ngạo sống ba năm vật vã trong đau thương. Ba năm này có lẽ rằng là xứng danh vì những thương tổn mà Nguyên Ngạo gây cho cô .
Kết thúc của truyện là OE hoặc là GE tùy bạn nghĩ nhưng chắc như đinh không phải HE. Thực sự khó xác lập là ở đầu cuối thứ tình cảm gì còn sót lại torng lòng Uất Lam. Người cô yêu đã không còn là Bộ Nguyên Ngạo nhưng sâu trong tâm kham cũng không phải là Mẫn Lan Thao. Cả hai người đàn ông không ai có được cô một cách toàn vẹn .
Câu truyện kết thúc bằng một cục diện tạm bợ nhưng có lẽ rằng đã rất thỏa mãn nhu cầu so với Nguyên Ngạo :

“Tuy rằng ở trong mộng nàng luôn gọi tên hắn … nhưng mà hắn, vẫn bị nơi sâu thẳm nhất của nàng lãng quên.

Mẫn Lan Thao và hắn, chẳng ai có được nàng một cách vẹn toàn.

Bộ Nguyện Ngạo nhẹ nhàng nở nụ cười, không vẹn toàn  … thì đã sao?    

Chỉ cần hắn còn có thể nhìn thấy nàng, làm bạn bên nàng … Cho dù lòng nàng cách hắn bao xa, chỉ cần … Nàng vẫn bên cạnh hắn, thế là đủ.”

Online và ebook

Bài liên quan: REVIEW TỔNG HỢP

Chia sẻ:

Thích bài này:

Thích

Đang tải …

Related Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *